Trọn bộ những bài thơ vô thường giúp tâm hồn an yên

Tuyển tập những bài thơ vô thường hay nhất, trọn bộ những bài thơ về kiếp người đặc sắc nhất, chùm thơ Phật giáo vô thường ý nghĩa nhất

Content

Tuyển tập những bài thơ vô thường hay và ý nghĩa nhất

Dưới đây là những bài thơ vô thường hay và ý nghĩa nhất được nhiều lượt yêu thích và chia sẻ nhất hiện nay. Nếu bạn đang cảm thấy cuộc sống của mình bế tắc và muốn buông xuôi, hãy tìm đến những bài thơ dưới đây nhé!

  1. Hạt bụi vô thường – Thơ: Toàn Tâm Hòa

Ngồi nghe hạt bụi vô thường

chạm nhau trên những nẻo đường… lao xao

hạt nào lỡ vướng ta đau

hạt nào lấp lánh sắc màu phù hư!

 

Lẽ nào ta ngộ nhận ư!?

mà sao ngồi đó trầm tư một mình

vui buồn giữa cuộc nhân sinh

cố an nhiên bước giữa nghìn chông chênh

 

Ngồi nhìn thế cuộc mông mênh

thời gian bao cuộc nhớ quên, khóc cười

ta như đứa trẻ biếng lười

đang hồi mơ lại một thời đã xa!

 

giữ ta… mãi mãi là ta

bước đi trên cuộc trầm kha chân tình

trần gian hữu sắc, hữu hình

chỉ mong hạnh phúc, an bình là vui!

  1. Vô thường – Thơ: Nguyễn Hưng

Chiếc lá vàng rồi bay về viễn xứ

Cõi nhân gian vốn dĩ rất vô thường

Thì thân này đã mang phận lữ thứ

Có sá gì dấn bước chốn phong sương.

 

Bởi tất cả cũng chỉ là cát bụi

Sướng hay khổ cũng có khác gì đâu

Dẫu giàu sang bạc vàng như đỉnh núi

Thì mai đây vẫn một nấm đất bầu

 

Cứ an nhiên vì đời là cõi tạm

Thác là về nơi cội kiếp lai sinh

Hãy vui lên cho mỗi ngày rạng rỡ

Cớ làm sao phải tự khổ chính mình.

 

Rồi nhẹ bước như ngoài kia mây gió

Sắc là không ta ngạo với đất trời

Bao sân si một thoáng giây vứt bỏ

Dù mai lìa hồn vẫn thấy thảnh thơi.

 

Thêm mỗi ngày ta cám ơn thượng đế

Sẽ trọn vui bởi thấu lẽ vô thường

Đêm vừa tàn phố trở mình thức giấc

Bình minh về nắng toả giữa ngàn hương.

  1. Vô thường – Thơ: Phú Sĩ

Vô thường một cõi hư không

Trầm luân một thuở bụi hồng nhân gian

Nguyện lòng thanh khiết mây ngàn

Thảnh thơi trải rộng thênh thang ân tình

 

Dãi dầu một kiếp ba sinh

Nẻo đường lạc bước linh đinh nỗi sầu

Tình đời nợ trả cho nhau

Đời vui ngắn ngủi với bao muộn phiền

 

Bốn mùa trời đất luân phiên

Chòng chành sóng nước lạc miền yêu thương

Nhân sinh lắm nỗi đoạn trường

Đìu hiu gió lạnh nghiệp đường còn đây

 

Trời chiều bóng ngả về tây

Tim côi gồng gánh đắng cay trăm bề

Lợi danh một thuở đê mê

Nghĩa tình một thuở não nề người ơi

 

Vô thường một cõi chơi vơi

Kẻ mong ra khỏi người chơi bước vào

Cuộc đời còn lắm lao đao

Hãy dành tốt đẹp ngọt ngào mà thôi.

  1. Vô thường – Thơ: Bách Tùng Vũ

Cõi hồng trần ngàn lần rơi lệ

Kiếp luân hồi mặc kệ chúng sinh

Bao hương linh thác khóc đòi về

Hồn não nề nhớ nhà da diết.

 

Dẫu đã biết Vô thường là thế

Chẳng có ai không thể ra đi

Vẫn sầu bi trăm ngàn ai oán

Tiếc trần gian một thuở đam mê.

 

Ai rồi cũng sẽ về thiên cổ

Dù giàu sang hay khổ một đời

Nước mắt rơi khi hồn lìa xác

Chỉ còn là cát bụi hư vô.

 

Dù chết oan hay mồ vô chủ

Sẽ luân hồi khi ngủ đã say

Sông Vong Xuyên chờ ngày trên bến

Cầu Nại Hà dẫn đến đầu thai.

 

Hỏi trần gian có ai sống mãi

Ai chắc mình không trải tử sinh

Bao vong linh xa lìa cõi thế

Có trở về thân xác nguyên trinh ?

 

Ai rồi cũng tử, sinh phải nhận

Dẫu sang giàu hay phận vất vơ

Trăm đường tơ trở về một cõi

Vô Thường rồi…thoát khỏi… Sầu bi.

  1. Đời vốn vô thường – Thơ: Tùng Trần

Muốn hay không thì cuộc đời vẫn vậy

Cứ xuôi dần theo dòng chảy thời gian

Người cơ hàn hay là kẻ giàu sang

Khi chết đi vẫn hai bàn tay trắng

 

Được ấm no đã là điều may mắn

Hãy giữ gìn đời bình lặng sóng yên

Có những điều để tạo hoá tự nhiên

Đừng gượng ép kẻo muộn phiền vây lấy

 

Đáng hay không vì xa hoa bóng bẩy

Rồi tự mình xô đẩy dưới vực sâu

Nếu như tâm chẳng muốn vướng ưu sầu

Thì chớ nên cưỡng cầu trong mê muội

 

Biết ăn năn và nhận ra lầm lỗi

Nhớ dặn lòng phải sửa đổi bản thân

Dẫu vật chất thì ai sống cũng cần

Nhưng đừng để chữ tình thân rạn nức

 

Chuyện tử sanh mãi luôn là định luật

Đời vô thường sự thật chẳng thể thay

Là con người thì ai cũng như ai

Đến cuối cùng cũng phải về cát bụi.

  1. Hành trang vô thường – Thơ: Ngạo Thiên

Cuộc đời cứ ngỡ giấc mơ

Đến khi nhìn lại, một đời phù vân

Trần gian nơi chốn nợ nần

Nợ tình nợ nghĩa, bao lần trả vay

Sanh ra tay trắng bàn tay

Đến khi khuất bóng, chẳng thay đổi dời

Ngỡ rằng đời giống trò chơi

Thắng thua thành bại, một thời đã qua

Bỗng nhiên ta gặp lại ta

Chỉ là chiếc bóng, chiều tà thế gian

Đời người hết hợp lại tan

Lợi danh quyền tước, hành trang vô thường

Cuộc đời đừng mãi vấn vương

Trả về cho đất, đoạn trường bi ai.

 

Nếu đã là quá khứ

Hãy tha thứ cho nhau

Tất cả những niềm đau

Hãy cho vào quên lãng

 

Niềm đau thời dĩ vãng

Là vật cản đường đời

Cuộc đời muốn thảnh thơi

Hãy xa rời quá khứ

 

Cuộc đời là phép thử

Ta phải tự đi qua

Không ai thay ta cả

Thành bại ở nơi ta

 

Hãy học cách vị tha

Đau khổ sẽ rời xa

Yêu thương lấy tất cả

Hạnh phúc sẽ nở hoa.

  1. Thế gian vô thường – Thơ: Ngạo Thiên

Cuộc đời như áng mây trôi

Ngàn năm nhân thế đắng môi lệ sầu

Đời người sống được bao lâu

Trăm năm rũ bóng huyệt sâu đợi chờ

 

Đời người như giấc ngủ mơ

Biệt ly không hẹn không chờ đợi ai

Sắc kia thắm đẹp cũng phai

Có ai giữ mãi tiền tài bền lâu

 

Đời người đi mãi về đâu

Vô thường chi phối âu sầu thế gian

Cuộc đời có hợp có tan

Hỏi đâu vĩnh cửu mộng vàng trăm năm

 

Quay về sống với chân tâm

Hãy như sen trắng giữa đầm ngát hương

Con người sống để yêu thương

Mĩm cười hạnh phúc đoạn trường bi ai.

Chùm thơ Phật giáo về cuộc sống vô thường cực ý nghĩa

Nếu cuộc sống của bạn đang gặp phải những khó khăn và áp lực, hãy cùng đọc và cảm nhận những bài thơ vô thường Phật giáo dưới đây để giúp làm dịu đi những cơn sóng trong lòng mình. Hãy để tâm hồn bạn được nghỉ ngơi và tìm đến những điều thật yên bình nhé!

  1. Khó dễ trong đời – Thích Tánh Tuệ

DỄ là nói chẳng nghĩ suy

KHÓ là cẩn trọng những gì nói ra.

 

DỄ làm đau đớn người ta

KHÓ sao hàn gắn bao là vết thương!

 

DỄ là biết được Vô thường

KHÓ, lòng cứ vẫn tơ vương cuộc trần,

 

DỄ là độ lượng bản thân

KHÓ sao dung thứ tha nhân lỗi lầm!

 

DỄ là vong phụ ân thâm

KHÓ, câu tình nghĩa ngàn năm dạ hoài

 

DỄ là phạm những điều sai

KHÓ, tâm học hỏi những ai hơn mình,

 

DỄ cho kẻ khác niềm tin

KHÓ là luôn giữ chính mình thẳng ngay.

 

DỄ là nói những điều hay

KHÓ thay Sống tựa trình bày ngữ ngôn.

 

DỄ là suy tính thiệt, hơn…

KHÓ lùi một bước nhịn nhường lẫn nhau.

 

DỄ là sống vội, sống mau

KHÓ dừng chân lại thở sâu, biết là….

 

DỄ là hứa hẹn, ba hoa…

KHÓ lời tín nghĩa thiệt thà một khi.

 

DỄ là gieo rắc thị phi

KHÓ là nội quán, tự tri lại mình

 

DỄ là chiến thắng, quang vinh

KHÓ lòng khiêm hạ, thấy mình nhỏ nhoi.

 

DỄ xin địa chỉ mọi người

KHÓ mà tìm được chỗ ngồi trong tim.

 

DỂ biết nói, khó biết im

KHÓ cùng ánh sáng, dễ tìm bóng đêm.

 

DỄ vụng chân ngã xuống thềm

KHÓ vùng đứng dậy vượt lên chính mình

 

DỄ biết trời đất rộng thênh

KHÓ là biết được “ngôi đền tự tâm”

 

DỄ vui sáu nẻo thăng, trầm

KHÓ lần ngán ngẩm âm thầm hồi hương.

 

DỂ khi mất cảm thấy buồn

KHÓ, trong hữu Phúc biết thương, giữ gìn.

 

DỄ là vun quén quanh mình

KHÓ, tình trải rộng ánh nhìn vị tha.

 

DỄ cho ngày tháng đi qua

KHÓ là tỉnh thức trong ta vài giờ…

 

DỄ Sinh, dễ Tử mơ hồ

KHÓ khi đối diện nấm mồ Tuệ tri!

 

DỄ là viết những lời thi

KHÓ rằng mơ ước đời ni vẹn toàn.

 

Thôi, chừ tìm cái bồ đoàn

Dễ là ngồi xuống, Khó hàng phục tâm.

Dầu sao cũng quyết một lần

Bằng không khó, dễ… lần khân nối dài…

  1. Sống vội – Thích Tánh Tuệ

Vội đến, vội đi, vội nhạt nhòa

Vội vàng sum họp vội chia xa.

Vội ăn, vội nói rồi vội thở

Vội hưởng thụ mau để vội già.

 

Vội sinh, vội tử, vội một đời

Vội cười, vội khóc vội buông lơi.

Vội thương, vội ghét, nhìn nhau lạ!

Vội vã tìm nhau, vội rã rời…

 

Vội bao nhiêu kiếp rồi vẫn vội

Đuổi theo hạnh phúc cuối trời xa.

Ngoài hiên, đâu thấy hoa hồng nở

Vội ngày, vội tháng, vội năm qua.

 

Cứ thế nghìn thu đời vẫn vội

Mặt mũi ngày xưa không nhớ ra.

“Đáy nước tìm trăng” mà vẫn lội

Vội tỉnh, vội mê, vội gật gà…

 

Vội quên, vội nhớ vội đi, về

Bên ni, bên nớ mãi xa ghê!

Có ai Giác lộ bàn chân vội

“Hỏa trạch” bước ra, dứt não nề…

  1. Đời là cõi tạm – Thích Nhuận Thường

Bởi đời là cõi tạm

Nên sống thật với nhau

Nếu kiếp người trôi mau

Thì oán thù dừng lại.

 

Bởi không gì tồn tại

Nên giận hờn bỏ qua

Nếu lòng mình vị tha

Thì nỗi sầu tan biến

 

Bởi không gì lưu luyến

Nên đừng buộc ràng thêm

Nếu có ngày và đêm

Thì mê rồi phải ngộ.

 

Bởi mộng đời dễ vỡ

Nên quý trọng hôm nay

Nếu thế sự vần xoay

Thì ngồi yên tĩnh lặng.

 

Bởi lòng người sâu thẳm

Nên đừng cạn nghĩa ân

Nếu mang nặng nghiệp trần

Thì buông rời vọng tưởng.

 

Bởi tham cầu danh tướng

Nên quán niệm vô thường

Nếu ai còn tha phương

Thì nhớ về nguồn cội.

 

Bởi ai còn nông nỗi

Nên nhớ lấy lời xưa

Nếu ai đi trong mưa

Thì thấm đời gian khó.

 

Bởi yêu trong giông gió

Nên hiểu tình long đong

Nếu “Sắc tức thị Không”

Thì… vô cầu, vô niệm.

  1. Luân hồi vay trả – Khuyết danh

Ai sinh ra cũng một lần phải chết,

Chết đi rồi có hết được đâu

Sự sống mới rồi sẽ lại bắt đầu,

Hành tinh xanh mãi nuôi màu hi vọng.

 

Đi vào đời với hai bàn tay trắng

Lúc lìa đời lại trắng cả bàn tay.

Khi sống tham nhặt cho đầy,

Phải mang lấy nghiệp trả vay nợ đời.

 

Kiếp luân hồi có sinh có diệt

Đời vô thường giả tạm hư không

Ngũ uẩn: “Sắc bất dị không”

An nhiên tự tại cho lòng thảnh thơi.

 

Sống kiếp đời chớ nên gây nghiệp

Để tát sinh tạo kiếp luân hồi,

Bà Ta là cõi tạm thôi

Phước tu cực lạc, cõi trời Tây Thiên.

 

(Cát Tường)

  1. Kiếp người

Kiếp người dài ngắn bao lâu

Tùy theo thọ mạng lo âu làm gì

Khổ sầu phiền não mà chi

Để lòng thanh thản đến đi nhẹ nhàng

 

Dù cho xinh đẹp giàu sang

Hay là xấu xí nghèo nàn khổ đau

Tuy rằng hoàn cảnh khác nhau

Nhưng tâm đừng chấp nghèo giàu mới hay

 

Giàu sang dễ bị mê say

Nghèo nàn đạm bạc qua ngày cũng xong

Làm người cần phải thong dong

Yên vui tự tại tấm lòng thanh cao

 

Cuộc đời sóng gió ba đào

Tâm không đắm nhiễm gió nào động lay?

Hơn thua thắng bại hằng ngày

Thị phi danh lợi xưa nay chuyện thường

 

Thế nhân cần có tình thương

Đừng nên ỷ thế lấn đường người ta

Tầm nhìn mở rộng cao xa

Từ bi trí tuệ chan hòa nhân sinh

 

Sống cho trọn nghĩa trọn tình

Đừng gây oan trái bất bình với ai

Mình còn có lúc cũng sai

Nghiệp dày phước mỏng đức tài chưa sâu

 

Cuộc đời nào có bền lâu

Vô thường không hẹn biết đâu mà lường

Thăng trầm vinh nhục phong sương

Giữ lòng bình thản đừng vương khổ sầu

 

Ta người có khác gì đâu

Cảm thông tất cả nguyện cầu an nhiên

Cần nên tránh ác làm hiền

Để tâm trong sạch không phiền không tham

 

Sân si nhất định không làm

Đơn sơ biết đủ không ham muốn nhiều

Tiền tình vật chất những điều

Nếu tham thì biết bao nhiêu cho vừa

 

Đừng nên lưu luyến say sưa

Xa ly đừng chấp đừng ưa so bì

Đắm mê dục lạc mà chi

Ta còn không có, có gì của ta ?

Đủ duyên hòa hợp sinh ra

Hết duyên tan rã gì là ta đâu?

 

Chấp chi mang khổ mang sầu

Nhè nhàng buông xả không cầu không mong

Luôn luôn thanh tịnh cõi lòng

Thảnh thơi giải thoát khỏi dòng trầm luân

  1. Danh lợi

Danh lợi đến rồi danh lợi đi

Ham chi một chút nhất hay nhì

Đêm nằm thao thức tâm điên đảo

Hơn thua tranh chấp nhọc công lao

 

Oán thù chi để khổ lòng nhau

Nghiệp xưa nghiệp nữa phải mang vào

Kiếp này kiếp khác luân hồi mãi

Nợ nần gian díu khổ làm sao

 

Nghe lời Phật dạy hãy tu mau

Giữ tâm trong sạch để khi nào

Ra đi nhắm mắt hồn thanh thản

Không còn lo nghĩ chuyện lao xao

 

Chúng ta chung sức hãy cùng nhau

Dựng xây thế giới đẹp muôn màu

Nơi ánh đạo vàng lan biển rộng

Không còn thấy nữa cảnh thương đau.

  1. Từ bỏ – Tường Vân

Từ bỏ thói quen hay vội vàng

Nói làm hấp tấp thiếu đoan trang

Thiếu suy xét kỹ không từ tốn

Hối hận ăn năn cũng muộn màng.

 

Từ bỏ thói quen hay đắm say

Say ăn say ngủ thêm say tài

Say tình say rượu say danh vọng

Say quá khổ đau suốt tháng ngày.

 

Từ bỏ thói quen hay dối gian

Làm người chân thật sống đàng hoàng

Dù ai giả dối mình đừng giả

Nghiệp báo không sai rất rõ ràng.

 

Từ bỏ thói quen hay giận hờn

Nói lời trách móc phân thua hơn

Chiến tranh miệng lưỡi rất nguy hiểm

Phải biết thuận hòa sống chánh chơn.

 

Từ bỏ thói quen hay thở than

Chuyện gì không đáng cũng than van

Làm cho mệt mỏi người nghe thấy

Chấp nhận là xong mọi việc an.

 

Từ bỏ thói quen hay tự cao

Cuộc đời lên xuống sóng ba đào

Vô thường thay đổi đâu yên mãi

Khiêm hạ hòa đồng sống với nhau.

 

Từ bỏ thói quen hay tự ti

Buồn phiền mặc cảm thêm sầu bi

Tự tin làm lại những điều tốt

Đừng mãi đeo mang một thứ gì.

Những bài thơ vô thường về kiếp người khiến bạn phải suy ngẫm

Mỗi chúng ta đều có một cuộc sống riêng, với những niềm vui và đau khổ riêng, nhưng không phải ai cũng chìm đắm mãi trong những đau khổ và bế tắc đó. Rất nhiều người đã lựa chọn đứng lên để bước ra khỏi những bế tắc kia để sống một cuộc sống khác, được làm những điều mà bản thana mong muốn. Hãy cùng tham khảo những bài thơ vô thường về kiếp người dưới đây để giúp tâm hồn của bạn được nhẹ nhàng hơn nhé!

  1. Lẽ sống – Thơ: Đặng Hải

Lẽ sống tình đời sống khắp nơi

Sống đời có ích tệ sống chơi

Ai làm trăm sự cho ta sống

Cớ sao tham sống chỉ hại đời

 

Lẽ sống tình đời sống khắp nơi

Sống đẹp xem ai quyết xây đời

Tự tránh xa hoa nơi đàng điếm

Trần thế không nên sống ham chơi

 

Vui sao sống đẹp mãi sáng ngời

Ghi dấu sáng danh nghĩa tình đời

Nhân văn ghi chép thiên niên kỷ

Nghĩa tình cao cả với con người.

  1. Thơ Đạo Phật

Sống không giận không hờn không oán trách

Sống mỉm cười với thử thách chông gai

Sống vươn lên cho kịp ánh ban mai

Sống chan hòa với những người chung sống…

 

Sống là động nhưng lòng luôn bất động

Sống là thương nhưng lòng chẳng vấn vương

Sống hiên ngang danh lợi xem thường

Tâm bất biến giữa dòng đời vạn biến.

  1. Thơ Tự sự – Nguyễn Quang Vũ

Dù đục dù trong, con sông vẫn chảy

Dù cao dù thấp, cây lá vẫn xanh

Dù người phàm tục hay kẻ tu hành

Vẫn phải sống từ những điều rất nhỏ

 

Ta hay chê rằng cuộc đời méo mó

Sao ta không tròn ngay tự trong tâm

Đất ấp ôm cho mọi hạt nảy mầm

Những chồi non tự vươn lên tìm ánh sáng

 

Nếu tất cả đường đời đều trơn láng

Chắc gì ta đã nhận ra ta

Ai trong đời cũng có thể tiến xa

Nếu có khả năng tự mình đứng dậy

 

Hạnh phúc cũng như bầu trời này vậy

Không chỉ dành cho một riêng ai!

  1. Thơ Sống – Chết

SỐNG

Sống dại mà chi sống chật đời!

Sống xem Âu Mỹ hổ chăng ai?

Sống làm nô lệ cho người khiến,

Sống chịu ngu si để bạn cười!

 

Sống tưởng công danh không tưởng nước,

Sống lo phú quí chẳng lo đời.

Sống mà như thế đừng nên sống,

Sống dại sinh chi đứng chật đời.

 

CHẾT

Chết mà vì nước, chết vì dân,

Chết đấng nam nhi trả nợ trần.

Chết buổi Đông Chu, hồn thất quốc,

Chết như Tây Hán lúc tam phân.

 

Chết như Hưng Đạo, hồn thành thánh,

Chết tựa Trưng Vương, phách hóa thần.

Chết cụ Tây Hồ danh chẳng chết,

Chết mà vì nước, chết vì dân.

  1. Sống với chết- Trần Nhuận Minh

Sống ao ước muốn mong mọi thứ

Chết một đồng một chữ không theo

Thế gian cái sướng, cái nghèo

Cái danh, cái lợi là điều mộng mơ

 

Sống được những phút giây thoải mái

Kiếp con người được lãi thế thôi

Bao nhiêu những phút vui cười

Ấy là phần thưởng mà trời ban cho

 

Sống với những buồn lo ngày tháng

Sống nhọc nhằn với sáng hôm mai

Nhịn ăn, nhịn mặc, nhịn chơi

Thật là cuộc sống phí hoài biết bao

 

Cái chết kia, ai nào đã thoát

Số mệnh, trời định đoạt, ai hay

Được vui, hãy biết hôm nay

Vì đời những cái rủi, may bất thường

 

Phúc với họa, đôi đường ai biết

Tạo điều vui, tiêu diệt ngàn sầu

Chẳng nên mong quá sang giàu

Tháng ngày mải miết đâm đầu đổ đuôi

 

Cho mệt xác để rồi cũng chết

Lãi trên đời là biết sống vui

Nghèo mà lòng dạ thảnh thơi

Còn hơn giàu có suốt đời lo toan

 

Chỉ tại bởi lòng tham ra cả

Thành cuộc đời vất vả quanh năm

Óc đầu suy nghĩ chăm chăm

Đôi tay chỉ muốn quắp năm, vơ mười

 

Sao không nghĩ kiếp người là mấy

Gương thế gian trông thấy rõ ràng

Sống thời tích trữ bạc, vàng

Sống thời tay trắng không mang được gì

Còn được sống, tiêu đi là lãi

Chết thiệt thòi, vừa dại, vừa ngu

Bản thân chỉ biết có thu

Chi ra lại sợ không bù được ngay

 

Thành cuộc sống tháng ngày đầy đọa

Miệng có thèm cũng chẳng dám ăn

Lòng còn đo đắn băn khoăn

Những cân nhắc chán lại dằn xuống thôi

 

Sao chả biết con người là quý

Sống coi tiền như vị thần linh

Để tiền sai khiến được mình

Thật là hèn hạ đáng khinh, đáng cười

 

Trong vạn vật con người là quý

Của làm ra còn mất như chơi

Chỉ duy có một con người

Tan ra là hết muôn đời còn đâu?

  1. Dòng đời – Thơ: Đinh Văn Nhã

Dòng đời lúc nổi lúc chìm

Lúc phiêu dạt, lúc có mình không ta

Lúc đời ngoạn mục thăng hoa

Lúc cay, lúc đắng, lúc xa, lúc gần

Lúc thắng, lúc bại, khổ thân!

Lại có lúc sang đúng chiều chiều sai

Ngày mai lại đúng

 

Có lúc nằm mơ mong thoát kiếp dại khờ

Lại có lúc không biết sống đến mai

Mà dành củ khoai đến mốt

Khi vinh, khi nhục nên phải biết sống căn cơ

Như âm dương nghịch cảnh đợi chờ

 

Cho nên muốn trọn kiếp người

Phải tu thân tích đức, phải nuôi chí bền

Khổ công rèn luyện mới nên

Dòng đời hết đục trong liền mênh mông.

Trôi vào bất tận biển Đông

Dòng đời sáng mãi trong ngần vinh quang!

  1. Thành công

Bạn ơi! biết cười luôn, biết yêu nhiều

Được người đời kính trọng

Được con trẻ yêu mến

Được phê bình là ” tạm được”

Chịu đựng được cái đau bị bạn bè phản bội

 

Biết thưởng thức cái đẹp

Biết tìm ra cái tốt nhất nơi người khác;

Biết cống hiến hết mình

Để lại cho đời một cái gì tốt hơn

Ví như nuôi con cái nên người

Hoặc vun xới một mảnh vườn tốt tươi

Hoặc xã hội được cái thiện;

Đã chơi say mê và cười thoải mái

Và ca hát vang lừng

 

Biết đã giúp một cuộc đời được dễ thở hơn

Vì mình đã làm đã sống…

Bạn ơi, như vậy là đã thành công!

(TS. Phùng Liên Đoàn dịch)

  1. Tự nguyện – Thơ: Trương Quốc Khánh

Nếu là chim, tôi sẽ là loài bồ câu trắng

Nếu là hoa, tôi sẽ là một đóa hướng dương

Nếu là mây, tôi sẽ là một vầng mây ấm

Là người, tôi sẽ chết cho quê hương

 

Là chim, tôi sẽ cất cao đôi cánh mềm

Từ nam ra ngoài bắc báo tin nối liền

Là hoa, tôi nở tình yêu ban sớm

Cùng muôn trái tim ngất ngây hoà bình

 

Là mây, theo làn gió tung bay khắp trời

Nghìn xưa oai hùng đó tôi xin tiếp lời

Là người, xin một lần khi nằm xuống

Nhìn anh em đứng lên phất cao ngọn cờ

  1. Tuổi hai mươi: Làm gì đây? – Tạ Quang Bửu

Hai mươi năm nay, cơm ta ăn ta không đi cày,

Đường hầm và cầu ta không đắp không xây,

Hai mươi năm nay ta nhắm mắt ta đi theo thầy,

Chữ nghĩa dùi mài, đói kẻ khác, ta mâm đầy!

Khoan! Khoan dô khoan! Khoan dô khoan! Khoan dôôô… Khoan!

Non sông ai đắp, ai giữ gìn mới có ngày nay?

Nay ta hai mươi ta vác cuốc ta xin đi cày

Lam lũ bùn lầy với đất nước với dân này!

Tìm đường sống! Tìm đường sống! Tìm đường sống…!

Trời vừa sáng, tuổi hai mươi, đất vẫn tươi! Máu anh hùng…!

Tìm đường sống…! Tìm đường sống…!

  1. Một lời cảm ơn (Sưu tầm)

Là con người cần có một tấm lòng

Để trải rộng trao cuộc đời trước mặt

Để ý chí luôn lớn hơn vật chất

Để chúng ta sống chân thật bên nhau

 

Nếu chẳng may ai hoạn nạn nơi đâu

Đừng nghĩ rằng tiền sẽ mua được hết

Đừng mặc cả bán cuộc đời, cái chết

Hãy nhớ: đồng tiền bạc trắng hơn vôi

 

Vật chất nào đổi được tấm lòng người

Giữa đời thường bon chen và gấp vội

Cầm bát cháo, khắc lời ông cha nói

Bước lên bờ lưu luyến bến đò xưa

 

Được ai giúp xin đừng quên gửi thưa

Một lời đáp là ngàn vàng cao giá

Cùng ánh mắt sẽ thay cho tất cả

Trước một tấm lòng ta hãy nhớ: Cảm ơn!

Trên đây là những bài thơ vô thường hay và ý nghĩa nhất mà chúng tôi tuyển chọn để gửi đến các bạn đọc. Cuộc sống vẫn luôn có niềm vui và nỗi buồn, hạnh phúc và đau khổ đan xen nhau, đừng vì hôm nay của bạn không tốt mà nghĩ rằng ông trời đang đối xử bất công với mình. Ngày mai của bạn nhất định sẽ tốt hơn thôi!

Stt Hay -