[123+] bài thơ buồn về cuộc sống hay nhất hiện nay

Tuyển tập những bài thơ buồn về cuộc sống hay, thơ buồn một mình đầy sâu lắng, thơ về cuộc đời bạc bẽo hay nhất

Tuyển tập những bài thơ buồn về cuộc sống hay nhất

Cuộc sống luôn có những điều không như chúng ta vẫn luôn mong muốn. Có những thời điểm, những điều không may mắn, những chuyện bất hạnh cứ xảy đến liên tục khiến ta cảm thấy rằng, có phải chúng ta sẽ luôn phải gánh chịu những điều không may mắn ấy. Cùng giãi bày nỗi lòng của mình thông qua những bài thơ buồn về cuộc sống dưới đây nhé!

  1. Treo không lời ngỏ

Khói sương giăng… mờ theo bóng ngả
Như ta chừ tóc đã lần phai
Tâm tư lưu dấu ưu hoài
Nhìn theo cánh nhạn lạc loài khúc thi

Trăng cao chuốc sầu bi vàng úa
Đỉnh cuộc đời buồn tựa lá rơi
Bài thơ viết chẳng thành lời
Câu từ nhạt nhẽo sao vơi được lòng

Thôi xếp bút… treo không lời ngỏ
Đôi dòng đời vò võ riêng mang
Ngược tìm quá khứ… hơi tàn
Canh khuya ai điểm… sầu lan kiếp người
(Jacaranda)

  1. Cạn với vô thường

Đừng tuyệt vọng, gió đổi chiều rồi đấy
Bão sắp tan, mặt đất sẽ yên bình
Từ cọng cỏ giữa khu vườn bầm dập
Ta đã nhìn thấy sự hồi sinh

Mặc cho gió cướp trụi trần trang sức
Kệ cho mưa thuê thoả cuỗm ngọc ngà
Ta đầy đặn những điều không thể mất
Đủ rộng dài cho suốt tháng năm xa

Xin cạn với kiếp nạn này một chén
Đời buồn vui, hoạ phúc cũng vô thường
Tình đã nợ giang hồ từ trứng nước
Bước phong trần sao còn ngại gió sương?

Đừng tuyệt vọng, ta ơi! Đừng tuyệt vọng
Bến Xuân xưa sông nước vẫn trong lành
Từ neo lại ta đâu còn bão tố
Em đi về đầy ắp tháng năm xanh

Xin cạn với tháng ngày dần vơi cạn
Đến trăm năm vẫn trọn vẹn đong đầy
Lòng thanh thản giữa dòng đời đen bạc
Biết đủ đầy ngay cả buổi trắng tay!
(Đỗ Quốc Thuận)

  1. Cõi tạm

Mây ngàn đọng trên cao đỉnh núi
Linh hồn buồn vá víu con tim
Sương giăng chừng núi lặng im
Dường như ai đó cố dìm phiền đau…

Vô thường đến nỗi đau bóng phủ
Vải sô thưa ấp ủ thân gầy
Trái tim sương khói chất đầy
Hư hao một cõi buồn lay lất lòng…

Hãy chấp nhận long đong số phận
Kiếp lãng sầu lận đận vô biên
Trần gian là cõi ưu phiền
Ðời là cõi tạm lỡ nghiền đắng cay…

Tránh sao nỗi thân này xanh cỏ
Hãy vui cho ai đỏ phận đời
Chớ buồn ơi kiếp chơi vơi
Rồi đời cũng một lần rơi suối huyền…

Buồn vui lắm trả nguyên lại nhé
Khép mi rồi đóng nhẹ áo quan
Còn đâu nức nở lăng loàn
Chim dang cánh mỏi bạc loang cánh buồm…

Xin trả lại đời buồn vĩnh biệt
Trả món sầu đau xiết bao ngàn
Tình duyên vỡ lỡ bóng tan
Thiên thu bia mộ nghĩa trang bóng chờ… !
(Hồng Dương)

  1. Cơm nắm muối mè

Thuở hàn vi chòi tranh vách lá
Vạt phên thưa nắng hắt hiu soi
Đời buồn lơ lửng đời trôi
Đói no một nắm cơm ôi muối mè…

Hạt cơm trắng như tay hàn sĩ
Trắng công danh trắng cả đường mây
Người qua thả chút thương vay
Nhìn theo chạnh nỗi tỉnh say nhân tình…

Mỗi ngày qua tơ vương hạt bụi
Lấm chấm hồn mặn nhạt hư không
Ngẩn ngơ tiếc một dòng sông
Chảy qua bến vắng chẳng mong ngày về…

Hôm nay giữa phố người xao xác
Bày tiệc vui nhớ nắm cơm xưa…
Muối mè ai rắc vô mưa
Để cho nước mắt nhặt thưa ngậm ngùi…
(Phù Dung)

  1. Muộn

Cũng đành xa cuộc tình xa
dòng sông hoài niệm chảy qua đời mình
còn gì giữa chốn phù vinh
một miền mây trắng chở tình bay đi

Nắng chiều mỏng cánh tường vi
cho se sắt một nỗi gì phôi pha
em về hun hút nẻo xa
ta về sông vắng chảy qua đời buồn

Cớ sao không trở lại nguồn
cho tình miên viễn cho hồn nguyên sơ
muộn rồi! héo cả giấc mơ
vầng trăng đã khuyết nỗi chờ trong nhau…
(Nguyễn Lãm Thắng)

  1. Buồn ơi

Đời buồn ai bán tôi mua
Mang về tôi cất muối dưa ăn dần
Nếu ai mà có tranh phần
Thì tôi cũng chẳng ngại ngần gì đâu
Cuộc đời trăm vạn bể dâu
Niềm vui chẳng có u sầu ngàn năm
Đêm nay tôi với ánh trăng
Bạn cùng ly rượu hỏi rằng người đâu
Đã qua hết một nhịp cầu
Sầu dâng lặng lẽ rầu rầu người đi
Yêu người đâu có xá gì
Mà sao đành đoạn… Để tôi một mình
(Quách Tỉnh)

  1. Nỗi lòng

Cũng có nỗi lòng trải không ra
Tháng ngày chồng chất xa xót xa
Phơi sương soi nguyệt tình vô ngã
Cánh hoa yêu vỡ giữa lòng ta

Một cảnh chim bao một cõi đời
Buồn ai khéo tạc nợ tình rơi
Vầng trăng kết mộng đêm hoang dại
Soi mộ trần ai khóc kiếp người

Tạo hóa bày ra những nỗi lòng
Sân si vay mượn ngậm sầu đong
Mở mắt chào đời đà chuốc lấy
Sông Tương nước đục chảy lòng vòng

Trăm năm ai dễ bước chân qua
Hứng giọt lệ tình tóc bạc pha
Trả từng hạt nợ từng hạt nợ
Thấm nỗi lòng đau ta với ta !
(Vi Vi)

  1. Những ngày mình xa nhau

Những ngày mình xa nhau
Hồng trần thêm gió bụi
Sầu buồn cao như núi
Nhớ thương dài như sông.

Những ngày mình xa nhau
Biển chiều không gió lộng
Hàng dừa quên soi bóng
Dạ lòng bao xót đau.

Những ngày mình xa nhau
Chim lẻ bầy xao xác
Cá sẻ đàn tan tác
Nỗi buồn theo mai sau.

Những ngày mình xa nhau
Đêm trường anh thao thức
Ngày dài em cơ cực
Đời buồn muôn thương đau.

“Những ngày mình xa nhau…”
(Xuân Miền)

Chùm thơ buồn một mình đầy sâu lắng

Những bài thơ buồn về cuộc sống dưới đây sẽ giúp bạn giải tỏa được phần nào những căng thẳng và mệt mỏi mà bạn đang đối diện. Có thể chúng ta thấy rằng mình đang rất khó khăn và khổ sở nhưng sau cùng, những bất hạnh ấy rồi cũng sớm qua và phía trước vẫn là bầu trời đầy hi vọng.

  1. Thơ thẩn

Đời buồn chơi với mấy vần thơ
Chẳng hẹn hò ai chẳng đợi chờ
Một cõi mông lung tình bát ngát
Nhiều khuôn vàng ngọc chất mộng mơ
Vũ kiểu êm đềm mây lả lướt
Đàn reo ai oán nước hững hờ
Tình thơ đầy đủ niềm sâu lắng
Bâng khuâng trăng tỏ ánh sao mờ !
(Quoc Hung Nguyen Cao)

Tuyển chọn những bài thơ buồn về cuộc sống

  1. Thương chiếc lá sa

Chiều nay nhăt chiếc lá côi
Đơn phương sà xuống góc đời buồn tôi
Lá như không kịp một lời
Giây sinh ly tử chưa mời đã thân

Liếc hờn thời khắc vừa băng
Nhìn hoàng hôn cuối nuối thầm cõi chung
Dẫu rằng trên cội khôn cùng
Lìa cành ngay phút tưởng chừng trăm năm

Đàn bà tôi chợt mắng yêu:
“Này mi có thể gào kêu một lần
Lẽ nào chiếc lá sang ngang
Đời không âm tiễn bẽ bàng riêng mang …”

Xót xa chiếc lá chửa vàng
Giây sinh ly tử đã đang… đoạn đành
(Thúy Lan)

  1. Thuốc tàn đêm

Ta vẩn vơ từng đêm dài thức trắng
Cuộc đời buồn trống vắng mộng mai sau
Thời gian trôi, tóc úa đổi thay màu
Nỗi trăn trở làm tim đau vắng lặng

Người đang nếm tình yêu hương vị mặn
Ta đắng cay sầu buốt nẻo đường tim
Mỏi đôi chân sao còn mãi đi tìm
Trong vô vọng lời thương yêu đã cũ

Điếu thuốc châm, đôi môi buồn ủ rủ
Khói ngập ngừng lay động bóng người qua
Tan biến theo vùng hư ảo nhạt nhòa
Chỉ giữ lại vùng không gian yên tịnh

Về nơi đâu khi cõi lòng vô định
Có ai chờ, ai đợi cuối đường không ?
Có ai chờ ve vuốt một cõi lòng
Đã mục rã vì vết thương đau ấy ?

Nhìn khói thuốc mơ hồ ta chỉ thấy
Mờ nơi đây như giăng phủ hơi sương
Đếm điếu tàn như đếm nỗi xót thương
Hồn ngơ ngẩn hay lòng sầu u uẩn
(HNLC)

  1. Muộn màng

Tôi lại đứng trên cao nguyên rộng.
Mắt chậm nhìn về hướng mù xa.
Gió như thoa từng lớp lá vàng .
Tôi mới biết mùa thu vừa đến.

Mùa thu đến mang sương lạnh giá.
Rét tâm hồn của kẻ đi xa.
Gói tâm tư nhớ tiếng ơi à.
Của dĩ vãng thời tôi niên thiếu.

Đêm hôm nay vầng trăng vừa chiếu.
Sắc ánh vàng thơ thớt rừng hoang.
Nghe miên man suy nghĩ muộn màng.
Trong đêm tối một mình tâm sự.

Ôi ! tâm tư tôi người lữ thứ.
Có vui gì khi mất người yêu.
Nay về đây trên chuyến đò chiều.
Nhìn thu đến nhớ thương người cũ.
(Đông Hòa)

  1. Muộn màng

Tôi đơn lẻ giữa vòng đời xoay chuyển
Như con tàu giữa bão biển ngàn khơi
Bao nhiêu năm ta gọi đó “cuộc đời”
Sao trôi nổi mãi hoài câu thương hận

Tình yêu chết hay kiếp người lận đận
Tôi lạc loài số phận kẻ vô duyên
Ðêm hằng đêm chôn giấu nỗi muộn phiền
Khi cay đắng ngút ngàn như sương lạnh

Trong cõi nhớ mù mờ tôi hiu quạnh
Giữa kiếp người… bất hạnh vẫn là tôi
Ðã vì em, tôi mất cả một đời
Nay yêu để đợi ngày sầu… vĩnh biệt

Em yêu hỡi có bao giờ em biết
Phút chạnh lòng em sẽ thấy tiếc thương
Khi chính em lạc lối, chẳng chung đường
Xa nhau để giết người thương vô tội …
(Convitcon)

  1. Thiên đường đã lỡ

Từ thuở thiên đường bỗng mất tên
Tình ta từ đó lạnh hương nguyền
Ta đi góp lại hương mùa cũ
Gợi chút ân tình trong lãng quên!

Nắng Sàigòn vương tóc người yêu
Càng cách xa, càng nhớ thật nhiều
Cuộc đời buồn, buồn như sóng vỗ
Từ xa người đời vẫn cô liêu!

Chừ ai đưa em về phố nhỏ
Ai dìu em qua lối xưa sầu
Vẫn đường nắng, nắng vàng bỡ ngỡ
Lặng nhìn trời tháng hạ mưa mau…

Mây mùa cũ ai còn thương nhớ
Mù sương khuya ai luyến lưu ai
Nghe xót xa thiên đường đã lỡ
Chuyện ân tình giờ đã đổi thay!

Ta thương em lạc vào trăm lối
Thương tóc mây nhạt ánh mặt trời
Em bây chừ chỉ còn tăm tối
Ta bây giờ còn chỉ lệ rơi!

Bao năm góp mộng đời xuôi ngược
Chất nặng vai gầy nỗi nhớ thương
Xin được làm chim trời gãy cánh
Vùi thây giữa mộng đẹp thiên đường!
(Hoàng Ngọc Ẩn)

  1. Men rượu chia ly

Anh uống rượu chia ly em trao tặng
Có hương tình quấn quyện sắc hương quê
Có ánh mắt trĩu nặng những lời thề
Có tất cả niềm say mê cuộc sống

Anh biết lắm… tình em hơn biển rộng
Trái tim nồng ấp ủ mảnh hồn Ðông
Thương đời anh đã lỡ bước sang sông
Chỉ thầm lặng tiếc thương xưa tuổi mộng

Tâm hồn em miền Trăng Sao lồng lộng
Bước chân gầy xao động bụi lưu đầy
Anh bàng hoàng đi giữa những ngất ngây
Hồn đứt đoạn những chuỗi ngày xa xứ

Ôi… Quê hương bản trường ca bất tử
Mà đời mình nốt nhạc cháy vô hình
Thân tha phương như những kẻ viễn chinh
Hồn phách quẩn vùng điêu linh cát bụi

Có những người mong tiền tài đầy túi
Có những hồn cắm cúi gặt mộng mơ
Có những kẻ cả đời chỉ lơ ngơ
Ði tìm thứ người ta không cần nhớ

Anh lao đao giữa đời buồn vỡ nợ
Nghĩ lại mình lo sợ trả không xong
Tóc pha sương giằng xé nát tấm lòng
Cứ chập chùng dựng xây hoài ảo vọng

Ðời bạo tàn cứ duyềnh muôn bão sóng
Mà thế nhân là chiếc lá vô tình
Ta thương nhau tô điểm ánh bình minh
Cùng cảm nhận đắm mình trong tia sáng

Anh bay xa chốn tối tăm chạng vạng
Hòa nhập mình với Mây Nước Trời Trăng
Anh tôn thờ tình Thơ mãi vĩnh hằng
Và tình em sáng tươi hơn màu nắng .

Rượu chia ly nghẹn ngào đêm cay đắng
Vị đậm đà dịu ngọt giữa đời nhau
Em hòa nhịp cầu mây muôn sắc mầu
Nối tình nghĩa giữa cộị nguồn – viễn xứ
(Vũ Kim Thanh)

Trên đây là những bài thơ buồn về cuộc sống hay và đặc sắc nhất được chúng tôi tuyển chọn và gửi đến các độc giả. Đừng quên lưu lại và chia sẻ đến những người xung quanh nhé!

Stt Hay -